VÀ BỞI VÌ ÂM HỘ NÀNG TRONG SUỐT
Trên sông Tiền Đường
bình lặng, Thúy Kiều ngồi ở đầu thuyền gởi khúc hồng nhan bạc mệnh vào thiên
cổ. Nàng đã vứt vào sọt rác những con cu thối và trở về. Trong ánh sáng khai
nguyên của các thần linh, âm hộ nàng trong suốt. Và reo vui. Không phải vì trái
tim nàng đã được lau chùi bằng nước mắt và tóc. Không phải vì sự đền đáp của hư
vô. Nàng vui vì non tơ xanh rợn chân trời (của lông). Không có máu. Không có nước
nhờn và trứng. Không có bất cứ điều gì. Nhưng bởi vì âm hộ nàng trong suốt, nó
phản chiếu bầu trời ráng đỏ, những đám mây hình thù cổ quái và một ngọn gió vừa
lướt qua mang theo hơi thở của muôn vàn sinh linh. Tởm lợm. Và bởi vì âm hộ
nàng trong suốt, tất cả thế giới được nhìn thấy. Những người đàn ông đi lộn
ngược. Và bóng họ khuất sau một khe nước. Thúy Kiều nói: “Con người đang say
ngủ”. Không một ai nghe tiếng nàng. Chỉ có âm hộ nàng rung động. Nước sông Tiền
Đường mênh mang và thấu hiểu nhưng nước sông Tiền Đường không để rửa lành những
vết thương. Hai bàn chân nàng lạnh. Âm hộ nàng cũng đã ở trong nước và dường
như tan biến. Nàng tự hỏi: “Phải chăng đây là cuộc hạnh ngộ cuối cùng?” Không,
âm hộ nàng vẫn trong suốt và nó chứa một dòng sông đầy. Nàng thích thú với
những con cá bơi ra - vào. Nàng bảo: “Thật là vô tội”. Khi những con cá cũng
trở nên trong suốt như âm hộ nàng, chúng sinh sôi nảy nở nhanh chóng và bơi lội
tung tăng cả trên bầu trời ráng đỏ. Bơi vào trong những đám mây cổ quái và tạo
ra sấm chớp. Chúa lòng lành vô cùng, người bảo: “Hãy trở về”. Nhưng sãi Giác
Duyên thì hoang mang. Bà ôm lấy Thúy Kiều và đem lên bờ. Âm hộ nàng đen trở
lại. Lóng lánh như kim cương.
Chung quanh sặc mùi con
cu thối.
25.2.2013
Nguyễn Viện
(tienve.org)
Cũng như bài Sự Chờ Đợi
của Võ Phiến ở trên, bài này tôi cũng lấy từ tienve.org, một trang văn học đứng
đắn được tạo ra để “mọi người có thể gặp gỡ nhau trong nỗ lực tìm tòi và thử nghiệm để
trả công việc sáng tác trở về đúng nguyên nghĩa của nó: làm ra cái mới.”(5) Nguyễn Viện là một nhà thơ đã có rất nhiều
bài đăng trên Tiền Vệ nghĩa là thơ của ông đã đi đúng hướng, đã vươn tới một
trình độ nghệ thuật nào đó và đã được trang web chấp nhận. Tôi rất cảm kích
nghĩa cử của những người như ông Nguyễn Viện, dấn thân vào cuộc thử nghiệm đầy
khó khăn, gian khổ để tạo ra những vần thơ mới. Nhưng những vần thơ mới ấy đối
với tôi còn ở một khoảng cách quá xa. Đọc bài thơ VBVAHNTS tôi thật không hiểu
ông muốn nói gì và không cảm được cái hay của nó. Theo cách nhìn của tôi thì chức
năng truyền thông của bài thơ thất bại. Nhưng tôi biết chắc rằng nếu ông, hoặc
những người cùng đẳng cấp (level) với ông, tình cờ đọc những dòng chữ này sẽ cười
khẩy và nghĩ thầm “Chú mày cứ luyện nội công đi, khi nào đủ sức bay qua dòng
sông nghệ thuật thì lúc ấy may ra mới hiểu thơ của (chúng) ta.”
Dù sao đối với những bài thơ mới như VBVAHNTS tôi vẫn một lòng
kính trọng. Nhưng kính nhi viễn chi. Chỉ hy vọng một ngày nào đó sẽ có cây cầu
đủ dài để người thơ trong quá khứ và hiện tại có thể gặp gỡ và thông cảm với
người thơ đang hướng đến tương lai.