Từ Bài Thơ Của Ông Nguyễn Khoa Điềm Và Lời Bình Của Đỗ Trung Quân
BỨC CHÂN DUNG NGƯỜI LÍNH
GIÀ
(Có bức chân dung nhưng máy tôi không tải được)
Những giọt nước mắt
Thật buồn
Thật lặng lẽ
Trước bức chân dung
Người lính Điện Biên vừa
tròn trăm tuổi
Của một người tù.
Trận chiến Lịch Sử
Đã phá tung mọi xiềng
xích?
Người họa sĩ trẻ
Từ sau song sắt
Vẫn bình tâm
Dành lòng biết ơn
Không dứt
Cho một người lính già.
19.9.2011
Nguyễn Khoa Điềm
Đỗ Trung Quân
bình:
Bức chân dung của đại tướng
Võ Nguyễn Giáp được vẽ bởi một tay thực sự chuyên nghiệp. Anh Cù Huy Hà Vũ. Anh
rất có tài!
Bài thơ của ông Nguyễn
Khoa Điềm, rất tiếc phải nói thật lòng, xin ông đừng giận. Đấy chỉ là những
dòng “cảm tưởng có vần”, thường thấy ghi trong những sổ cảm nghĩ đám ma hay đám
cưới.
Thưa ông!
Nó không phải là thơ ạ!
Tôi không biết thi sĩ Đỗ
Trung Quân dựa vào đâu để phán Bức Chân Dung Của Người Lính Già không phải là
thơ.
Theo tôi thì ngắm bức chân
dung của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp tác giả tâm đã đối cảnh và biểu lộ cảm xúc của
mình trước tấm tình của họa sĩ (Cù Huy Hà Vũ) đối với Đại Tướng.
Những giọt nước mắt
Thật buồn
Thật lặng lẽ
Trước bức chân dung
Người lính Điện Biên vừa
tròn trăm tuổi
Với những chi tiết ấy Bức
Chân Dung Của Người Lính Già đã xứng đáng được gọi là thơ. Bài thơ ấy hay hoặc
dở lại là chuyện khác, cần đến sự phân tích và bình phẩm kỹ lưỡng hơn.
Đến “Em Còn Trẻ Và Em Không Thể Biết” Của
Nguyễn Đức Tùng
Hơn một tuần qua trang
Facebook Tung Nguyen lại rôm rả với bài “thơ tình thứ bảy” số 37 của anh.
EM CÒN TRẺ VÀ EM KHÔNG THỂ
BIẾT
Em còn trẻ và em không thể
biết
Người ta sống lại khi đã
chết
Những người yêu nhau thường
cách biệt
Những người ghét nhau ở bên
nhau
Em còn trẻ và em không thể
biết
Những cây cối bên đường
cũng khổ đau
Khi chúng đứng một mình
trong gió rét
Hay khi chúng chụm đầu
chen chúc nhau
Em còn trẻ và em không thể
biết
Lúc nào nên kết thúc lúc
nào nên bắt đầu
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Bài này đăng trên Facebook
ngày 03/03/2018. Cho đến khi tôi viết những dòng chữ này đã có 150 likes, 7 lượt
chia sẻ, khá nhiều bình luận trong đó có 2 lời khen đắt giá từ 2 nhà lý luận
phê bình nổi tiếng.
Văn Giá Ngô: Một bài thơ kiệm lời mà mở ra nhiều miền nghĩa...
Mai Văn Phấn:
Hay lắm, bạn hiền Tung Nguyen
PGS/TS Ngô Văn Giá đã công
khai công nhận đó là “một bài thơ”; ông Mai Văn Phấn tuy chỉ nói “Hay lắm bạn
hiền Tùng Nguyễn” nhưng cũng ngầm công nhận đó là “một bài thơ” (hay). Còn lại
tất cả những lời bình và likes khác - hoặc công khai hoặc ngấm ngầm – cũng đã
công nhận đó là “một bài thơ”.
Riêng tôi, hôm nay được rảnh,
tự nhiên hứng chí cho rằng “Em Còn Trẻ Và Em Không Thể Biết của Nguyễn Đức Tùng
không phải là thơ”.
Nói ngược ý với cả trăm
người, quả thật, cũng hơi “ngán”. Nếu lỡ lọt về phía “sai lầm” thì né bên nào
cũng dính đòn. Không biết phần chứng minh dưới đây có đủ sức thuyết phục để khỏi
bị lãnh đòn không?
Nhưng lãnh đòn ở chốn văn
chương cũng đâu có gì đáng sợ. Lại có cơ hội được mở mang kiến thức. Và lời
tuyên bố ngược đời ấy biết đâu lại tạo nên một cuộc trao đổi về thơ lý thú.
Những “Bài Thơ” Không Phải Là THƠ
Có hai đặc tính để nhận ra
một “Bài Thơ” không phải là Thơ:
1/ Nó hoàn toàn là sản phẩm
của lý trí, đến từ bề mặt của ý thức; tâm của tác giả chưa có cơ hội đối diện với,
hoặc bước vào, khung cảnh của bài thơ.
hoặc là:
2/ Tác giả đã bước vào
khung cảnh của “Bài Thơ” nhưng chưa có những câu Sinh Tình.
Sau đây là một số thí dụ
trong các bài viết cũ của tôi, nay tuyển chọn, sắp xếp lại để phù hợp với bài
viết này.
1/
HÌNH VUÔNG
Muốn tìm chu vi hình vuông
Lấy cạnh nhân bốn lệ thường
nhớ ghi
Diện tích hình vuông khó
gì
Lấy cạnh nhân cạnh sai đi
đường nào.
Môt ông thầy dạy toán nào
đấy đã mượn thể thơ lục bát để diễn tả một công thức toán cho học trò dễ nhớ. Nội
dung của 4 câu lục bát hoàn toàn là sản phẩm của lý trí, không có một chút cảm
xúc nào. Đây không phải là thơ.
2/
Con ơi, muốn nên thân người,
Lắng tai nghe lấy những lời
mẹ cha.
Gái thì giữ việc trong
nhà,
Khi vào canh cửi, khi ra
thêu thùa.
Trai thì đọc sách, ngâm
thơ,
Dùi mài kinh sử để chờ kịp
khoa.
Mai sau nối được nghiệp
nhà,
Trước là đẹp mặt, sau là ấm
thân.
(Ca dao)
3/
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo
con
(Ca dao)
Một nhà nho đã đem quan niệm
về chữ hiếu của Khổng Tử dàn trải trong thơ lục bát để loan truyền trong dân
gian. Đây chỉ là sản phẩm của lý trí, tâm chưa đối cảnh, không có cảm xúc,
không thể gọi là thơ.
4/
KINH PHÁP CÚ
Không làm các việc ác
Tu tập các hạnh lành
Giữ tâm ý thanh tịnh
Là lời chư Phật dạy
Chỉ là lời chư Phật dạy,
không cảm xúc.
5/
HÃY TIN CHÚA
Hãy tin nơi Thiên Chúa
Hồn xác dâng cho ngài
Hãy sống theo lời Chúa
Chết, sẽ về nước Trời
Đây chỉ là lời kêu gọi mọi
người Hãy Tin Chúa, hoàn toàn đến từ bề mặt ý thức, là sản phẩm của lý trí,
không có bóng dáng cảm xúc nên không thể gọi là thơ.
6/
HÃY MUA THUỐC SỐ 42
Ai khóc ngoài quan ải?
Ai chưa đánh đã chạy dài?
Thuốc này bôi một tý thôi
Là trèo lên ngựa vung roi
cả ngày
Thuốc này, ôi thật là hay!
Thuốc này tên gọi là Xây Xập
Zì (tiếng Hoa: 42)
Đây có vóc dáng là thơ
nhưng chỉ là bài quảng cáo thuốc “chơi lâu” ở các tỉnh biên giới phía bắc. Nó
là sản phẩm của óc thương mại, kinh doanh, không phải là những lời tâm tình,
hàm chứa cảm xúc.
Trở Lại Với “Em Còn Trẻ Và Em Không Thể Biết”
Của Nguyễn Đức Tùng
Nguyễn Đức Tùng giải thích cho nhân vật “em” hiểu “vì còn trẻ nên có một số điều
không thể biết”. Và sau đó anh liệt kê những điều đó với “em”. Có thể nói trong
ECTVEKTB Nguyễn Đức Tùng chỉ dùng kiến thức của mình “nói lý lẽ” với nhân vật
“em”. Tâm của anh còn chưa có cơ hội “đối cảnh” chứ đừng nói đến “sinh
tình”.
Bài ECTVEKTB của NĐT vì chỉ là sản phẩm của lý trí nên dù “mở ra nhiều miền
nghĩa” và được nhiều người thích và khen ngợi,
vẫn không đạt được danh hiệu thơ mà phải xếp vào “thể loại khác”.
Kết Luận
Mức độ hiện diện của lý
trí đóng vai trò quan trọng trong việc thẩm định giá trị nghệ thuật của một bài
thơ. Càng ít lý trí, cảm xúc càng nhiều, bài thơ càng hay. Khi lý trí mất hẳn,
cái tôi đích thực của thi sĩ được hồi sinh; những gì viết ra là tâm tình Chân
Thật của một Con Người (viết hoa). Nếu kỹ thuật thơ đạt đến một trình độ nào
đó, bài thơ sẽ có hồn.
Ngược lại, bài thơ càng
nhiều lý trí thì càng “khô cứng”, càng dở. Nếu đến mức để lý trí độc quyền điều
khiển ngôn ngữ, thế trận của “bài thơ” thì “bài thơ” đó sẽ không được gọi là
thơ mà sẽ được xếp vào một “thể loại khác”. Đây là trường hợp của Em Còn Trẻ Và
Em Không Thể Biết của Nguyễn Đức Tùng.
Phạm Đức Nhì
Đọc toàn bộ bài viết của Nhà Sư phạm & Nhà Phê bình Phạm Đức Nhì thấy rất rõ về một khái niệm quan trọng mà những người làm thơ cần biết, tất nhiên có người biết nhưng khó nói ra được một cách đầy đủ, thuyết phục trong chỉ mấy trăm chữ như ông. Đến đoạn "Kết luận" thì vấn đề càng sáng tỏ và rõ thêm ra. Nghĩa là, "người thơ" và "thợ thơ". Nghĩa là nói đến thơ là nói đến tâm hồn mà tâm hồn thì lại phải sinh ra từ sư rung động của con tim. Còn "thợ thơ" thì lại lấy cái đầu để sắp đặt, uốn nắn câu chữ tuỳ theo cái "tay nghề" điêu luyện hay vụng về của anh ta. Tóm lại "thơ" phải được làm ra từ sự rung động của con tim. Vậy mới có : thơ; vè, ca dao và bây giờ là "vè hiện đại"....
Trả lờiXóaCám ơn ông Vân Hà Định đã nhận xét rất chính xác. Chúc ông vui khỏe.
Trả lờiXóaPhạm Đức Nhì