HỒN THƠ : NƠI NGƯỜI ĐƯỢC LÀM NGƯỜI
Hiện đã có
những bài thơ được sản xuất từ máy tính (computer generated poems). Chúng cũng
có ngôn ngữ thơ, hình tượng, tứ thơ, cảm xúc … đủ cả. Nhưng dĩ nhiên, do từ máy
tính, chúng không có hồn.
Khi đem những
bài thơ này ra “trưng cầu dân ý” thì có rất đông người lầm lẫn cho rằng chúng
được sáng tác bởi thi sĩ người thật chứ không phải bởi máy tính.
Cho nên khả
năng cảm được cái hồn, cái chất thơ
của bài thơ là rất quan trọng. Có nó, bạn sẽ được đứng về phía những con người
thật – nhận biết được tiếng Người, tiếng
nói phát xuất từ trái tim của đồng loại. Còn phía bên kia, cũng là con người
nhưng tim đã khô cứng bởi những quy luật, cung cách ứng xử của xã hội văn minh;
họ rất hòa nhã, lễ phép, lịch sự nhưng rất “lạnh”, đang dần dà biến thành những
người máy vô cảm.
Riêng Thi Sĩ, nếu may mắn sáng tác được một bài thơ Có Hồn có
nghĩa là Ngài đã ban cho nhân loại một ân huệ lớn, tặng họ một công cụ để học
nói thứ tiếng Chân Thật (viết hoa) của con người.
Tôi có tin mừng
thông báo đến những người yêu thơ. Hãy cứ tiếp tục làm thơ, đọc thơ, bình thơ,
đem thơ vào những cuộc tán gẫu. Làm thế, các bạn đang bảo dưỡng cái tính người
của mình, và qua đó, góp sức lôi kéo phần rất lớn kia của nhân loại trở về để
cùng sống và xây dựng một thế giới nhân bản.
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com