Vừa qua bạn Lê Nghị có comment về bài viết Tiêu Chí 4: Thể Thơ (Phần 2) của tôi trên
trang Thơ Thơ (Thơ Ca Nghệ Thuật). Sau đây là nguyên văn comment:
Thưa anh, đọc xong bài này em không hiểu
hội chứng nhàm chán vần là cái gì luôn. Thú thật, thấy anh chê Thâm Tâm là em
giật mình vì biết đâu lát nữa anh xách cụ Nguyễn Du ra phê luôn vì Truyện Kiều
dài thế, chắc cũng dính cái hội chứng ấy. Nhưng may quá, anh không làm điều đó.
Anh minh họa hội chứng này bằng những bài tứ tuyệt, tạm gọi vây, chỉ có 4 câu thì hơi khập khiễng vì nó chỉ có 2 cặp vần mà nhàm chán sao được.
Vấn đề là em chưa thấy anh phân tích sự nhàm chán như thế nào, ảnh hưởng ra sao đến toàn cục của bài thơ.
Lếu láo cho vui thôi anh nhé, em không có ý định tranh luận học thuật ở đây
Anh minh họa hội chứng này bằng những bài tứ tuyệt, tạm gọi vây, chỉ có 4 câu thì hơi khập khiễng vì nó chỉ có 2 cặp vần mà nhàm chán sao được.
Vấn đề là em chưa thấy anh phân tích sự nhàm chán như thế nào, ảnh hưởng ra sao đến toàn cục của bài thơ.
Lếu láo cho vui thôi anh nhé, em không có ý định tranh luận học thuật ở đây
Nhận thấy comment của bạn Lê Nghị đặt ra nhiều câu hỏi
“lớn” liên quan đến bài viết nên tôi phải viết riêng một bài ngắn để trả lời vì
trả lời dài thế này không hợp với khung cảnh của phần trao đổi trên trang Thơ
Thơ (Thơ Ca Nghệ Thuật).
Trả
lời bạn Lê Nghị:
1/ Lếu láo cho
vui thôi anh nhé, em không có ý định tranh luận học thuật ở đây
Comment trong một bài viết về văn học là đã mặc nhiên
bước vào cuộc tranh luận học thuật. Ở trên đưa ra những nhận định “đao to búa lớn”
nhưng ở cuối comment lại viết: “lếu láo
cho vui” nghĩa là chưa đánh đã chạy làng thì coi sao được.
2/ Thưa anh, đọc
xong bài này em không hiểu hội chứng nhàm chán vần là cái gì luôn.
Hội chứng nhàm chán vần là “vần nhiều quá nên đọc
nghe nhàm chán”. Chỉ cần nghe qua cụm từ ấy một người biết chút ít về Thơ cũng có thể hiểu được nghĩa của nó. Đọc
xong bài viết mà không hiểu HCNCV là gì thì hoặc là:
a/ Đọc hấp
tấp, cẩu thả.
b/ không có
khả năng hiểu
c/ Hiểu mà
giả bộ nói không hiểu.
Không biết bạn Lê Nghị ở vào trường hợp nào?
3/ Thú thật,
thấy anh chê Thâm Tâm là em giật mình vì biết đâu lát nữa anh xách cụ Nguyễn Du
ra phê luôn vì Truyện Kiều dài thế, chắc cũng dính cái hội chứng ấy. Nhưng may
quá, anh không làm điều đó.
a/ Người ta
nghi ngờ bài Trả Lời Của Người Yêu không phải do Thâm Tâm mà do Anh Đào viết để
minh chứng cho mối tình của Thâm Tâm và TTKh. (Bạn Lê Nghị không đọc phần chú
thích). Mà dù bài đó có do chính Thâm Tâm viết nó cũng rời rạc, nhạt nhẽo, toàn
là sự kiện, chẳng có tý “hồn vía” nào, hội chứng nhàm chán vần rất nặng. Bạn Lê Nghị thử chỉ ra tôi viết chỗ nào không
đúng hoặc bạn có thể giải thích bài thơ đó hay ở chỗ nào thì mới là tranh luận
đứng đắn. Chứ nói cho sướng cái miệng thì ai nói không được.
b/ Về truyện
Kiều của Nguyễn Du, nó hay ở ngôn ngữ chắt lọc, cao sang, câu thơ ý nhị, thâm thúy chứ về hội chứng nhàm
chán vần thì nó cũng vướng phải như bao nhiêu bài lục bát dài khác, có khi còn
nặng nề hơn vì nó dài hơn. Khen chê một
bài thơ phải dựa vào những tiêu chí, những thước đo căn bản chứ cứ thấy những tên
tuổi lớn là cúi đầu vái lạy thì có ngày lạy nhằm bài thơ không ra gì.
5/ “Anh minh họa
hội chứng này bằng những bài tứ tuyệt, tạm gọi vây, chỉ có 4 câu thì hơi khập
khiễng vì nó chỉ có 2 cặp vần mà nhàm chán sao được?”
Vậy là bạn Lê Nghị đọc “ba chớp, ba nhoáng” rồi. Số cặp vần (trong bài thơ lục bát) bằng tổng số câu trừ một. Bốn câu phải có đến 3 cặp vần. Tôi đưa ra thí dụ loại 4 câu, 6 câu, 8 câu, 10 câu (mỗi loại một bài), loại 12 câu 3 bài (vì bắt đầu có hội chứng nhàm chán vần). Sau đó là những bài thơ dài hơn nữa để bạn đọc tự đọc, tự khám phá khi hội chứng nhàm chán vần xuất hiện. Nếu bạn Lê Nghị đọc cẩn thận hơn một chút thì chắc sẽ không có câu hỏi kỳ cục như vậy.
Vậy là bạn Lê Nghị đọc “ba chớp, ba nhoáng” rồi. Số cặp vần (trong bài thơ lục bát) bằng tổng số câu trừ một. Bốn câu phải có đến 3 cặp vần. Tôi đưa ra thí dụ loại 4 câu, 6 câu, 8 câu, 10 câu (mỗi loại một bài), loại 12 câu 3 bài (vì bắt đầu có hội chứng nhàm chán vần). Sau đó là những bài thơ dài hơn nữa để bạn đọc tự đọc, tự khám phá khi hội chứng nhàm chán vần xuất hiện. Nếu bạn Lê Nghị đọc cẩn thận hơn một chút thì chắc sẽ không có câu hỏi kỳ cục như vậy.
6/ Vấn đề là
em chưa thấy anh phân tích sự nhàm chán như thế nào, ảnh hưởng ra sao đến toàn
cục của bài thơ.
a/ Sự nhàm
chán là một “cảm giác”. không thể phân tích mà chỉ có thể cảm nhận. Tôi đã giàn
trận với 3 bài 12 câu trong đó có một bài chớm dính hội chứng nhàm chán vần và đã
giải thích lý do. Nếu bạn Lê Nghị đọc phần ấy chắc sẽ thấy.
b/ Tôi đã
viết rất rõ ràng ở Phần Dẫn Nhập “Như đã
trình bày ở Phần I, giá trị nghệ thuật của một bài thơ, đặc biệt là thơ lục
bát, bị hạ thấp một cách đáng kể nếu bài thơ ấy có Hội Chứng Nhàm Chán Vần”. Đó
là ảnh hưởng của HCNCV đến toàn cục của bài thơ. Để bạn đọc trẻ dễ tiếp nhận tôi
còn viết thêm về chiều ngược lại.
Những
Yếu Tố Ảnh Hưởng Đến “Hội Chứng Nhàm Chán Vần”
1/ Tứ thơ: tứ thơ càng lạ người đọc càng
chú ý, để tâm theo dõi, hội chứng nhàm chán vần chậm xuất hiện.
2/ Tình tiết: sự kiện này dẫn đến sự kiện
khác, tâm trạng này dẫn đến tâm trạng kia, kích thích óc tò mò của người đọc.
Tình tiết càng hấp dẫn người đọc càng dễ quên (hoặc vượt qua) cảm giác nhàm
chán.
3/ Độ dễ tiêu của câu chữ: chọn ngôn ngữ
tượng hình, dễ cảm nhận, dễ tiêu, tránh dồn thông tin dầy đặc, nặng chất trí tuệ,
bắt người đọc phải căng óc ra để “tiếp nhận”, rất dễ ngán, hội chứng nhàm chán
vần dễ xâm nhập.
4/ Cảm xúc: cảm xúc tầng 3 (hồn thơ)
càng mạnh người đọc không (hoặc ít) phải dùng đến lý trí, câu thơ, đoạn thơ
không đi qua đầu mà hướng thẳng đến tim. (Cảm xúc tầng 1 đến từ câu chữ, cảm
xúc tầng 2 đế từ thế trân, cảm xúc tầng 3 đến từ sự cao hứng của tác giả “bên
ngoài chữ nghĩa”).
Nếu bạn Lê Nghị chịu đọc thì chắc không có câu hỏi này
đâu.
Kết
Luận
Khi một bài viết kiểu “phê bình văn học” được phóng đi,
tác giả của nó phải xắn tay áo, sẵn sàng trả lời độc giả. Có người hỏi để tác
giả và độc giả có cơ hội mở rộng, bàn sâu thêm về đề tài đang tranh luận. Có những
bạn đọc trẻ đặt câu hỏi để nghe tác giả giải thích hầu mở mang kiến thức. Nhưng
cũng có những người comment, đặt câu hỏi với mục đích riêng tư khác. Dù hỏi với
mục đích gì đi nữa, để tôn trọng độc giả và để bảo vệ uy tín của mình, tác giả
cũng có bổn phận trả lời. Xin được nói nhỏ với các bạn đọc trẻ một câu. Moi tim
óc để trả lời hai loại độc giả đầu tác giả cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét