Nhạc
sĩ Anh Bằng khi phổ nhạc bài thơ Nhà Tôi của Yên Thao đã đổi tựa thành Chuyện
Giàn Thiên Lý.
Xin
được phép lập lại một điểm đã viết “Tựa đề
là một chữ hay một nhóm chữ chỉ ra cái cốt tủy của toàn bài.”
Nhà Tôi là tâm trạng hồi hộp, lo âu
của một người lính trước giờ nổ súng mà mục tiêu của trận đánh lại chính là
ngôi làng bên kia sông, có căn nhà nơi những người thân yêu nhất của mình, bà
mẹ già và cô vợ trẻ, đang cư trú. Như vậy tâm điểm của tình thương yêu, nỗi lo
âu của người lính là căn nhà (và những người trong đó). Giàn thiên lý chỉ là
một bộ phận “ngoại vi”, nằm ở góc vườn, không quan trọng lắm đối với căn nhà.
Giả sử sau trận đánh, giàn thiên lý
bị sập mà ngôi nhà còn nguyên thì tác giả cũng mừng rỡ, coi đó là đại phúc cho
gia đình. Nhưng nếu căn nhà cháy đổ thì dù giàn thiên lý vẫn đứng vững, sự mất
mát, nỗi đau buồn cũng dâng cao đến tột cùng. “Giàn thiên lý” chỉ được nối với
khung cảnh bài thơ bằng một sợi tơ mong manh; tác giả có thể thay nó bằng nhóm
3 chữ khác mà bài thơ không tăng giảm giá trị bao nhiêu. Trong bài này nó chỉ
được “nhân tiện” đưa vào ở “giờ thứ 25” để câu cuối bài thơ được trọn vẹn:
Nhà
tôi ở cuối Thôn Đồi
Có
giàn thiên lý, có người tôi thương.
Khi phổ nhạc bài thơ Nhà Tôi, nhạc sĩ
Anh Bằng đã phạm hai lỗi:
1/ “Bên kia vùng giặc đóng” đổi thành “Bên kia vùng lửa khói.” Việc sửa đổi này làm sai lạc thực tế trận địa
(chưa nổ súng làm sao có lửa khói), giảm nỗi lo sợ của người lính và do đó làm
nhẹ cường độ cảm xúc khơi dậy trong lòng người đọc. (Anh Bằng Sửa Thơ Yên Thao,
PĐN, Lời Bình Ngắn).
2/ Lỗi thứ hai là Anh Bằng đã lấy một
hình tương “ngoại vi”, phụ thuộc để làm tựa đề cho bản nhạc (Chuyện Giàn Thiên
Lý) trong khi cái tựa Nhà Tôi của thi sĩ - chỉ ra cái cốt tủy của toàn bài – thì
lại bỏ đi.
Xét về phương diện văn chương thì việc
đổi tựa đề của Anh Bằng vừa sai vừa đáng trách.
Phạm Đức Nhì
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét