Trong bình luận của tôi về bài viết của anh Nguyên Lạc tôi chỉ giới hạn nhận xét của mình vào một phần “không ổn”:
Trong 3 truyện ngắn anh Nguyên Lạc đưa vào làm thí dụ cho thủ pháp Show, Don’t Tell trong bài Vài Điều Về Cao Xuân Huy Và Lâm Chương thì nhận xét của tôi chỉ nhắm vào truyện ngắn Bùa Ếch của nhà văn Lâm Chương. Truyện ngắn này có đoạn kết như sau:
Lương Mập phân trần: “Tôi thương cô ta thiệt tình. Chứ đâu phải vì cái đó.” Lão (thầy bùa) lắc đầu: “Cậu lầm rồi. Nếu cô ta không có cái đó, cậu có thương không?” Lương Mập cứng họng.
Trên
đường về, nghiệm lại lời của lão thầy bùa, hắn hiểu ra rằng tình cảm trai gái đều
bắt nguồn từ cái đó khác nhau mà thôi…
Anh Nguyên Lạc thì
cho rằng Bùa Éch có ẩn ý:
Tôi thấy gì? - Thấy cái
mà Sigmund Freud (an Austrian neurologist and the founder of psychoanalysis)
đã nói đến, nó luôn chi phối cách "hành xử" của con
người, - Thấy "cõi tồn sinh" nơi ngã ba ("con
đường ngã ba" - chữ của Bùi Giáng) cái mà con người muốn
chiếm hữu, sở hữu ... do đó mới xảy ra chiến tranh đau thương, khổ sở
... và cũng tạo ra hạnh phúc, sung sướng ... nhờ đó nòi giống trường
tồn. Thí dụ như việc vì muốn chiếm đoạt “cái đó” của người đẹp
Helen mà gây nên “Chiến tranh thành Troia” (trường thi của Homer: Iliad
và Odyssey). Vì "cái đó" mà tiêu tan đất nước, toi mạng,
tiêu đời… Trụ Vương / Đắc Kỳ, Ngô Vương/ Tây Thi và Đồng Trác / Điêu Thuyền
v.v…
Và vì thấy nhiều thứ tiềm ẩn như vậy nên anh Nguyên Lạc đã đưa tác phẩm lên làm thí dụ danh giá cho thủ pháp Show, Don’t Tell.
Độc giả có thể đọc bài của Nguyên Lạc theo link sau đây:
Tôi cho rằng nếu đọc
cả truyện ngắn Bùa Ếch độc giả sẽ thấy cốt truyện thẳng tuột, không có ẩn ý. Và
ở đoạn kết tác giả đã “nói toạc móng heo” điều mình muốn nói “… tình cảm trai
gái đều bắt nguồn từ cái đó … “
Thành Phần Của Thủ Pháp Show, Don’t Tell
1/ Tell: Thường dùng trong Văn –
Thí dụ: Michael rất sợ bóng tối
Trong khi Show, Don’t Tell thì được viết là:
Khi mẹ em tắt đèn và rời khỏi phòng, Michael căng thẳng. Em
thu mình dưới chăn, nắm chặt tấm trải giường và nín thở khi gió lướt
qua rèm. (2)
2/ Show & Tell: Nhiều đoạn văn, bài thơ tác giả chỉ giới thiệu đôi chút rồi đi thẳng vào điểm chủ yếu mình muốn nói đến. Trong trường hợp này tác phẩm chỉ có Show và Tell, không có “phần chìm” Don’t Tell – nghĩa là không có ẩn ý.
Thí dụ:
CHỢT THỨC
Lão Trư Bát Giới đang ngủ yên
bỗng bừng tỉnh dậy
phùng mang trợn mắt
là lúc lòng anh rạo rực
nhớ em.
Đây là bài thơ nói thằng – không ẩn dụ, không bóng gió, không ẩn ý, chỉ có Show & Tell.
Show: Lão Trư Bát Giới “phùng mang trợn mắt”
Tell: Anh “thèm chim” và nhớ em.
Ý chính của bài thơ: Lão Trư Bát Giới thức dậy làm dữ quá nên anh “thèm chim” và nhớ em. Thế thôi. Chứ suy rộng, hiểu sâu như anh Nguyên Lạc – nghĩ đến Sigmund Freud và muôn thứ lòng thòng ở phía sau – không phải là không có lý, nhưng trong khung cảnh của Chợt Thức là đi quá xa, là lạc đề. Nói rõ ra, đây chỉ là bài thơ Show & Tell – không có phần Don’t Tell (ẩn ý).
Dưới đây là một đoạn thơ nghe được từ tiệc nhậu của mấy anh đánh cá:
Đêm
nay cờ ‘dục’ trống dồn
Cái
hồn lại ngứa bồn chồn nhớ anh
Em
đây nhớ cái củ hành
Nhớ
sao những lúc thả phanh gầm gừ
Tiếng
rên vô nghĩa ư …ư
Cái
hồn sung sướng ngất ngư quên trời
(Chữ “dục” viết sai chính tả có chủ ý)
Ý chính của đoạn thơ là tác giả lên cơn thèm “củ hành” và nhớ “chàng” chứ chẳng có Sigmund Freud hoặc Trụ Vương Đắc Kỷ hay Đổng Trác Điêu Thuyền gì hết. Và đoạn thơ này cũng chỉ thuộc loại Show & Tell.
3/ Show, Don’t Tell (Có Ẩn Ý – Don’t Tell)
CÁNH ĐỒNG
Sau ba năm chung thủy
Với người chồng đi xa
Chị đã thất tiết một cách lạ kỳ
Với người đàn ông xấu xí
Già hơn chị rất nhiều
Trong một buổi chiều bão tố
Khi chúng tôi đến đó
Người đàn ông đã đi rồi
Chỉ còn lại trên đồng lúa
Vết xước của dĩa bay mà thôi
(Nguyễn Đức Tùng)
Show: Thiếu phụ “thất tiết” với “người từ hành tinh khác”.
Don’t Tell = Ẩn ý: Khi “thèm chim” mà vì lý do này lý do khác không thể thỏa mãn thì gặp “người từ hành tinh khác” Bà cũng “chơi”, mặc kệ những cái nhìn không đồng tình, thiếu thiện cảm của người đời. Đó là quyền mưu cầu hạnh phúc chính đáng của con người nói chung và của Bà nói riêng.
GIÓ DẬY THÌ
Lạ chưa cơn gió dậy thì
Cứ tưng tửng thổi kể gì ngày đêm
Cây đào nghiêng ngả trước thềm
Nhụy hoa tơi tả cành mềm gẫy ngang
Cạnh chùa cây đại, cây bàng
Tiếng chim kêu thảng thốt vang giữa trời
Thấy hồn bay bổng chơi vơi
Nằm nghe gió thổi nhớ thời thanh xuân
(Thanh Bảo Nguyên)
Show: Cả bài thơ
Don’t Tell = Ẩn ý: Tác giả đang “thèm chim” “quá cỡ thợ mộc”.
Bài Cánh Đồng độc đáo ở chỗ ý đi rất xa, thể thơ mới lạ, hiệu quả, phần Don’t Tell được sắp xếp kín và khéo nhưng ít cảm xúc.
Bài Gió Dậy Thì “hiền” hơn, mặc dù cơn “thèm chim” mạnh hơn, sinh động hơn, cảm xúc nhiều nhưng vẫn giữ được nét thanh của thơ.
Truyện Ngắn “Bùa Ếch” Có Thể Xếp Vào Loại
Show, Don’t Tell?
Như đã nói ở phần đầu, truyện ngắn Bùa Ếch có kết luận là “tình cảm trai gái đều bắt nguồn từ sự yêu thích cái đó của nhau”. Theo tôi, đó cũng là ý chính của cốt truyện. Và Bùa Ếch chỉ thuộc loại Show & Tell chứ không phải Show, Don’t Tell.
Nghĩ sâu, suy rộng như anh Nguyên Lạc - từ Bùa Ếch mà nghĩ đến Sigmund Freud, Trụ Vương Đắc Kỷ, Đổng Trác Điêu Thuyền - không phải là hoang tưởng nhưng trong khung cảnh của truyện ngắn Bùa Ếch là đi quá xa, là lạc đề. Và hậu quả là đã tặng cho Bùa Ếch danh hiệu Show, Don’t Tell - một quyết định sai lầm về một thủ pháp quan trọng trong viết văn, làm thơ.
Còn Truyện Ngắn “Bắt Khỉ” Thì Sao?
Bình luận của tôi trên FB chỉ nhắm vào truyện ngắn Bùa Ếch nhưng trong phần trả lời của anh Nguyên Lạc cả 3 truyện đều được đem ra phô diễn, biện minh nên nhân tiện tôi nói thêm về truyện ngắn Bắt Khỉ.
Nếu nhà văn Lâm Chương cho dừng truyện ở chỗ
Anh Khan cũng không ngủ được. Anh ngồi dậy vấn thuốc, bất ngờ
anh hỏi tôi, nghĩ thế nào về những con khỉ bị sơn mặt? Tôi nói, nếu ở Âu Mỹ, Hội
Bảo Vệ Súc Vật sẽ can thiệp cho nó.
“Cũng không ai biết sẽ ra sao. Nếu nó cứ bám riết theo bầy,
có thể một ngày nào đó, con khỉ đầu đàn sẽ cắn nó chết.”
và để mặc độc giả mò ra ẩn ý của anh thì Bắt Khỉ sẽ xứng đáng được xếp loại Show, Don’t Tell. Nhưng nếu làm như vậy thì ẩn ý quá kín, độc giả không thể suy đoán ra, không về được điểm đến mà anh muốn. Chính vì thế anh đã phải thêm đoạn kết và đưa vào 2 câu:
Anh
bảo, khi tôi sang xứ người, nên tìm đến cái Hội Bảo Vệ Súc Vật, để nhờ họ che
chở. Và nhớ hỏi họ, rằng giữa vùng rừng
núi Việt Nam, có những “con khỉ người” đang bị sơn mặt, họ có bảo vệ không?
để độc giả hiểu được ý mình. Hai câu đó trở thành phần Tell của truyện và đã làm Bắt Khỉ không còn là Show, Don’t Tell nữa.
Anh Nguyên Lạc không thấy được điều đó nên đã có thêm một quyết định sai lầm, rất đáng trách khác nữa. Đó là quyết định (về mặt thủ pháp nghệ thuật trong viết lách) xếp Bắt Khỉ vào loại Show, Don’t Tell.
Kết Luận
Anh Nguyên Lạc
đọc nhiều biết rộng nên trong các bài viết của anh rất nhiều tư liệu được trích
dẫn, nhất là những đề tài nặng tính lý thuyết. Tôi rất nể phục anh ở điểm này.
Có điều khi đem những ý niệm nặng tính lý thuyết đó ra để soi sáng, làm rõ giá
trị nghệ thuật một tác phẩm nào đó thỉnh thoảng anh cũng có chỗ này, chỗ kia lầm
lẫn.
Trong tranh luận văn chương tôi lại thích cãi tới bến, nhiều lúc quên cả nể nang nên đã làm anh phật lòng. Nhưng biết làm sao được. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Mong anh thông cảm.
Phạm Đức Nhì
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét