Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng
trái sầu rụng rơi
Khoảng vài năm trước, dự một chương
trình văn nghệ ở Houston, sau khi nghe dứt bản Ngậm Ngùi do Phạm Duy phổ nhạc thơ của Huy Cận, một khán giả ngồi sau lưng tôi bình phẩm:
“Mẹ! Nằm bên người yêu mà còn ôm
theo cả nỗi sầu nhân thế nữa”.
Tôi quay xuống hỏi chuyện:
“Sao anh lại nói vậy?”
Anh ta trả lời:
“Thì 2 câu cuối chứ còn gì nữa. Có
em tựa đầu trên tay mà tay kia còn ôm hết cả buồn sầu trong thiên hạ.”
Sau đây là đoạn cuối trong Một Phút
Đam Mê của Lưu Hoàng Lê do Đàm Vĩnh Hưng hát:
Một mình lê bước, lang thang bên thềm xưa
Người tình ở đâu, bóng dáng xưa đâu
còn
Giờ ta lẻ loi, ta ngu khờ rong chơi
quên ngày tháng
Nhắm mắt ta nghe, ôi trái sầu nặng rơi rớt bên thềm.
Lưu Hoàng Lê và vị khán giả ngồi sau
lưng tôi tưởng rằng trái sầu rụng rơi
cũng giống buồn sầu từ đâu đó đổ ập xuông người mình. Và nhạc sĩ – khi diễn tả
nỗi buồn vì mất người yêu – đã hạ bút: “bước chân đi nghe trái sầu nặng rơi rớt
bên thềm”. Còn vị khán giả nọ thì la toáng lên: “Nằm bên người yêu mà còn ôm
theo cả nỗi sầu nhân thế”. Thật là sự hiểu lầm tai hại. Huy Cận ra về mà lòng
buồn bã đến độ thẫn thờ không phải vì trái sầu rụng rơi mà là vì việc trái sầu rụng rơi chỉ là mơ mộng hão
huyền chứ không phải là sự thật.
Đến đây xin bạn đọc đừng quên phần
cuối của tứ thơ mà tác giả muốn để quý vị tự suy diễn, tự hiểu.
Đó là: Trái sầu rụng rơi chỉ như một
thoáng mơ qua. Thực tại phũ phàng, ngay lập tức, đã quay lại. Em vẫn nằm sâu
dưới mộ, thi sĩ vẫn một mình giữa nghĩa trang hiu quạnh. Và trái sầu trong ông
vẫn trĩu nặng tâm hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét