ĐOẠN KẾT CỦA BÀI THƠ NGỌN CỎ
Ngọn Cỏ
Tiếng nước đái
nhỏ giọt
trong bồn cầu tí tách
thứ nước ấm sóng sánh vàng
hổ phách
trong người tôi tuôn ra
Phải rồi
tôi là đàn bà
hạng đàn bà đái không qua ngọn cỏ
bây giờ
được ngồi rồi trên bồn cầu chễm chệ
tương lai không chừng tôi sẽ
to con mập phệ
tí tách như mưa
ngọn cỏ gió đùa.
(Nguyễn Hoàng Bắc)
Đang muốn biểu lộ thái độ hùng dũng, vùng lên “đứng đái đàng
hoàng” như các đấng nam nhi mà lại kết
thúc bằng “ngọn cỏ gió đùa” - chấp nhận thân phận đàn bà như ngọn cỏ, gió muốn
đùa hướng nào cũng phải chịu - thì đúng
là cung đàn lạc điệu. Nguyễn Đúc Tùng vì đang phỏng vấn Nguyễn Thị Hoàng Bắc
nên chỉ lịch sự cho rằng câu cuối bài thơ gây cảm giác mơ hồ (ambiguous).
Nguyễn Thị Hoàng Bắc sau đó bật mí:
Nếu tường minh hàm ý mấy chữ ấy bằng ngôn ngữ
bình thường thì đại khái có thể diễn đạt là “ngọn cỏ gió đùa? xin lỗi nghen!”
hoặc “ngọn cỏ gió đùa? không dám đâu!”
Ô! Thật lạ!
Chị viết “ngọn cỏ gió đùa” mà lại muốn người đọc hiểu là “ngọn cỏ gió đùa?
không dám đâu!”, nghĩa hoàn toàn trái
ngược, thì đúng là làm khó người đọc quá.
Với tôi, đây là bài thơ hay. Hay về ý tứ táo bạo, hay về hình
thức mới mẻ, hay về thế trận chữ nghĩa chặt chẽ. Chỉ tiếc câu cuối “ngọn cỏ gió
đùa” lạc quẻ, trật bàn đạp, làm hỏng bài thơ.
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét