VẦN QUẨN NHÀM CHÁN RÕ RỆT
Nhàm Chán Vần Rõ Rệt: 16
1/
Khéo vô duyên ấy là mình với ta.
Đã không duyên trước chăng mà,
Thì chi chút ước gọi là duyên sau.
Sắm xanh nếp tử xe châu,
Vùi nông một nấm mặc dầu cỏ hoa
Trải bao thỏ lặn ác tà
Ấy mồ vô chủ, ai mà
viếng thăm!
Lòng đâu sẵn mối thương tâm
Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu
sa
Đau đớn thay phận đàn bà!
Lời rằng bạc mệnh cũng là
lời chung.
Phũ phàng chi bấy hoá công
Ngày xanh mòn mỏi má hồng
phôi pha
Sống làm vợ khắp người ta
Khéo thay thác xuống làm ma
không chồng.
(Câu 74-88)
2/
Tuyệt mù nào thấy bóng hồng vào ra
Nhẫn từ quán khách lân la
Tuần trăng thấm thoắt nay đà thèm hai
Cách tường phải buổi êm trời
Dưới đào dường có bóng người thướt tha
Buông cầm xốc áo vội ra
Hương còn thơm nức, người đà vắng tanh
Lần theo tường gấm dạo quanh
Trên đào nhác thấy một cành kim thoa
Giơ tay với lấy về nhà
Này trong khuê các đâu mà đến đây?
(Câu 286-296)
3/
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào
Lựa chi những bậc tiêu tao
Dột lòng mình cũng nao nao lòng người
Rằng: Quen mất nết đi rồi
Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao!
Lời vàng âm lĩnh ý cao,
Họa dần dần bớt chút nào được không!
(Câu 490 -496)
4/
Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện nhi
Thừa cơ lẻn bước ra đi
Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn
Dù khi gió kép, mưa đơn
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!
Nghe lời nàng đã sinh nghi
Song đà quá đỗi, quản gì được thân
(Câu 1108-1114)
5/
Tìm đâu thì cũng biết tin rõ ràng
Sắm sanh lễ vật rước sang
Xin tìm cho thấy mặt nàng hỏi han.
Đạo nhân phục trước tĩnh đàn
1690.Xuất thần giây phút chưa tàn nén hương
Trở về minh bạch nói tường:
Mặt nàng chẳng thấy việc nàng đã tra
(Câu 1686-1692)
6/
Một năm nữa mới thăm dò được tin
Hai bên giáp mặt chiền chiền
Muốn nhìn mà chẳng dám nhìn
lạ thay!
Điều đâu nói lạ dường này
Sự nàng đã thế lời thầy dám tin!
Chẳng qua đồng cốt quàng xiên
Người đâu mà lại thấy trên
cõi trần?
Tiếc hoa những ngậm ngùi xuân
Thân này dễ lại mấy lần gặp tiên
Nước trôi hoa rụng đã yên
Hay đâu địa ngục ở miền
nhân gian
Khuyển ưng đã đắt mưu gian
Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền
Buồm cao lèo thẳng cánh suyền
Đè chừng huyện Tích băng miền
vượt sang.
(Câu 1696- 1710)
Tuy toàn thông vận gần nhưng các âm
“in, yên, uyên” đọc lên âm vang rất gần nhau, hơn nữa, nhờ đông quân nên cảm
giác nhàm chán vần vẫn rõ nét.
7/
Nghiến răng bẻ một chữ đồng làm hai.
Thẹn mình đá nát vàng phai,
Trăm thân dễ chuộc một lời được sao?
Nàng rằng: Chiếc bách sóng đào,
Nổi chìm cũng mặc lúc nào rủi may!
Chút thân quằn quại vũng lầy,
Sống thừa còn tưởng đến rày nữa sao?
Cũng liều một giọt mưa rào,
Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay!
Xót vì cầm đã bén dây,
Chẳng trăm năm cũng một ngày duyên ta
(Câu 1954-1964)
8/
Cùng trong thân thích ruột rà, chẳng
ai
Cửa hàng buôn bán châu Thai
Thực thà có một, đơn sai chẳng hề
Thế nào nàng cũng phải nghe
Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai
Bấy giờ ai lại biết ai
Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh
(Câu 2104-2110)
9/
Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!
Huống chi việc cũng việc nhà
Lọ là thâm tạ mới là tri ân
Xót nàng còn chút song thân
Bấy nay kẻ Việt người Tần cách xa
Sao cho muôn dặm một nhà
Cho người thấy mặt là ta cam lòng.
(Câu 2430-2436)
10/
Thừa cơ nàng mới bàn ra nói vào.
Rằng: Trong Thánh trạch dồi dào,
Tưới ra đã khắp thấm vào đã sâu.
Bình thành công đức bấy lâu,
Ai ai cũng đội trên đầu xiết bao
Ngẫm từ gây việc binh đao
Đống xương Vô định đã cao bằng đầu.
Làm chi để tiếng về sau
Nghìn năm ai có khen đâu Hoàng Sào!
Sao bằng lộc trọng quyền cao
Công danh ai dứt lối nào cho qua?
(2488-
2498)
11/
Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay!
Ve ngâm vượn hót nào tày
Lọt tai Hồ cũng nhăn mày rơi châu
Hỏi rằng: Này khúc ở đâu?
Nghe ra muôn oán nghìn sầu lắm thay!
Thưa rằng: Bạc mệnh khúc này
Phổ vào đàn ấy những ngày còn thơ
Cung cầm lựa những ngày xưa
Mà gương bạc mệnh bây giờ là đây!
Nghe càng đắm ngắm càng say
Lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình!
(Câu 2570-2580)
12/
Tưởng nàng nên lại thấy nàng về đây
Những là phiền muộn đêm ngày
Xuân thu biết đã đổi thay mấy lần?
Chế khoa gặp hội trường văn
Vương, Kim cùng chiếm bảng xuân một ngày
Cửa trời rộng mở đường mây
Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm phần
Chàng Vương nhớ đến xa gần
Sang nhà Chung lão tạ ân chu tuyền
Tình xưa ân trả nghĩa đền
Gia thân lại mới kết duyên Châu Trần
Kim từ nhẹ bước thanh vân
Nỗi nàng càng nghĩ xa gần càng thương
(Câu 2856-2868)
13/
Chàng Vương cũng cải nhậm thành Châu Dương
Sắm xanh xe ngựa vội vàng
Hai nhà cùng thuận một đường
phó quan
Xảy nghe thế giặc đã tan
Sóng êm Phúc kiến lửa tàn
Chiết Giang
Được tin Kim mới rủ Vương
Tiện đường cùng lại tìm nàng
sau xưa .
(Câu
2950-2956)
14/
Giác Duyên đâu bỗng tìm vào đến nơi
Trông lên linh vị chữ bài
Thất kinh mới hỏi: Những người đâu ta?
Với nàng thân thích gần xa
Người còn sao bỗng làm ma khóc người?
Nghe tin ngơ ngác rụng rời
Xúm quanh kể lể rộn lời hỏi tra:
Này chồng này mẹ này cha
Này là em ruột này là em dâu Trích 9
(Câu 2974-2982)
15/
Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
Dở dang nào có hay gì
Đã tu tu trót quá thì thì thôi
Trùng sinh ân nặng bể trời
Lòng nào nỡ dứt nghĩa người ra đi?
Ông rằng: Bỉ thử nhất thì
Tu hành thì cũng phải khi
tòng quyền
(Câu
3046-3052)
16/
Hai bên gặp gỡ một lời kết giao
Gặp cơn bình địa ba đào
Vậy đem duyên chị buộc vào cho em
Cũng là phận cải duyên kim
Cũng là máu chảy ruột mềm chớ sao?
Những là rày ước mai ao
Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình!
(3064-3070)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét