Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2020

VẦN QUẨN TẠO CẢM GIÁC NHÀM CHÁN



              VẦN QUẨN TẠO CẢM GIÁC NHÀM CHÁN

 

 

 

Nhàm Chán Rõ Rệt: 16

 

1/

 

Khéo vô duyên ấy là mình với ta.
Đã không duyên trước chăng ,
Thì chi chút ước gọi duyên sau.
Sắm xanh nếp tử xe châu,

Vùi nông một nấm mặc dầu cỏ hoa

Trải bao thỏ lặn ác

Ấy mồ vô chủ, ai viếng thăm!

Lòng đâu sẵn mối thương tâm

Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa

Đau đớn thay phận đàn bà!

Lời rằng bạc mệnh cũng lời chung.

Phũ phàng chi bấy hoá công

Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha

Sống làm vợ khắp người ta

Khéo thay thác xuống làm ma không chồng.   

(Câu 74-88)

 

2/

 

Tuyệt mù nào thấy bóng hồng vào ra
Nhẫn từ quán khách lân la
Tuần trăng thấm thoắt nay đà thèm
hai
Cách tường phải buổi êm
trời
Dưới đào dường có bóng
người thướt tha
Buông cầm xốc áo vội ra
Hương còn thơm nức, người đà vắng tanh  

Lần theo tường gấm dạo quanh
Trên đào nhác thấy một cành kim thoa
Giơ tay với lấy về nhà
Này trong khuê các đâu đến đây?

(Câu 286-296)

 

3/

 

 

Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào
Lựa chi những bậc tiêu tao
Dột lòng mình cũng nao nao lòng
người
Rằng: Quen mất nết đi rồi
Tẻ vui thôi cũng tính
trời biết sao!
Lời vàng âm lĩnh ý cao,
Họa dần dần bớt chút nào được không
!    

(Câu 490 -496)

 

4/

 

Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện nhi
Thừa cơ lẻn bước ra đi
Ba mươi sáu chước, chước là hơn
Dù khi gió kép, mưa đơn
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!
Nghe lời nàng đã sinh nghi
Song đà quá đỗi, quản được thân    

(Câu 1108-1114)

 

5/

 

Tìm đâu thì cũng biết tin rõ ràng
Sắm sanh lễ vật rước sang
Xin tìm cho thấy mặt nàng hỏi han.
Đạo nhân phục trước tĩnh đàn
1690.Xuất thần giây phút chưa tàn nén
hương
Trở về minh bạch nói
tường:
Mặt nàng chẳng thấy việc nàng đã tra    

(Câu 1686-1692)

 

6/

 

Một năm nữa mới thăm dò được tin

Hai bên giáp mặt chiền chiền

Muốn nhìn mà chẳng dám nhìn lạ thay!

Điều đâu nói lạ dường này

Sự nàng đã thế lời thầy dám tin!

Chẳng qua đồng cốt quàng xiên

Người đâu mà lại thấy trên cõi trần?

Tiếc hoa những ngậm ngùi xuân             

Thân này dễ lại mấy lần gặp tiên

Nước trôi hoa rụng đã yên

Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian

Khuyển ưng đã đắt mưu gian

Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền

Buồm cao lèo thẳng cánh suyền

Đè chừng huyện Tích băng miền vượt sang.    

(Câu 1696- 1710)

 

Tuy toàn thông vận gần nhưng các âm “in, yên, uyên” đọc lên âm vang rất gần nhau, hơn nữa, nhờ đông quân nên cảm giác nhàm chán vần vẫn rõ nét.

 

7/

 

Nghiến răng bẻ một chữ đồng làm hai.
Thẹn mình đá nát vàng phai,
Trăm thân dễ chuộc một lời được
sao?
Nàng rằng: Chiếc bách sóng đào,
Nổi chìm cũng mặc lúc
nào rủi may!
Chút thân quằn quại vũng lầy,
Sống thừa còn tưởng đến rày nữa
sao?
Cũng liều một giọt mưa
rào,
Mà cho thiên hạ trông
vào cũng hay!
Xót vì cầm đã bén dây,
Chẳng trăm năm cũng một ngày duyên ta    

(Câu 1954-1964)

 

8/

 

Cùng trong thân thích ruột rà, chẳng ai
Cửa hàng buôn bán châu Thai
Thực thà có một, đơn sai chẳng hề
Thế nào nàng cũng phải nghe
Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai
Bấy giờ ai lại biết ai
Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh    

(Câu 2104-2110)

 

9/

 

Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!
Huống chi việc cũng việc nhà
Lọ là thâm tạ mới tri ân
Xót nàng còn chút song thân
Bấy nay kẻ Việt người Tần cách xa
Sao cho muôn dặm một nhà
Cho người thấy mặt là ta cam lòng.    

(Câu 2430-2436)

 

10/

 

Thừa cơ nàng mới bàn ra nói vào.
Rằng: Trong Thánh trạch dồi
dào,

Tưới ra đã khắp thấm vào đã sâu.
Bình thành công đức bấy lâu,
Ai ai cũng đội trên đầu xiết
bao
Ngẫm từ gây việc binh
đao
Đống xương Vô định đã
cao bằng đầu.
Làm chi để tiếng về sau
Nghìn năm ai có khen đâu Hoàng
Sào!
Sao bằng lộc trọng quyền
cao
Công danh ai dứt lối
nào cho qua?    

(2488- 2498)

 

11/

 

Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay!
Ve ngâm vượn hót nào tày
Lọt tai Hồ cũng nhăn mày rơi châu
Hỏi rằng: Này khúc ở đâu?
Nghe ra muôn oán nghìn sầu lắm thay!
Thưa rằng: Bạc mệnh khúc này
Phổ vào đàn ấy những ngày còn thơ     

Cung cầm lựa những ngày xưa
Mà gương bạc mệnh bây giờ là đây!
Nghe càng đắm ngắm càng say
Lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình!   

(Câu 2570-2580)

 

12/

 

Tưởng nàng nên lại thấy nàng về đây

Những là phiền muộn đêm ngày

Xuân thu biết đã đổi thay mấy lần?
Chế khoa gặp hội trường
văn
Vương, Kim cùng chiếm bảng
xuân một ngày
Cửa trời rộng mở đường mây
Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm
phần
Chàng Vương nhớ đến xa
gần
Sang nhà Chung lão tạ
ân chu tuyền
Tình xưa ân trả nghĩa đền
Gia thân lại mới kết duyên Châu
Trần
Kim từ nhẹ bước thanh
vân
Nỗi nàng càng nghĩ xa
gần càng thương    

(Câu 2856-2868)

 

13/

 

Chàng Vương cũng cải nhậm thành Châu Dương

Sắm xanh xe ngựa vội vàng

Hai nhà cùng thuận một đường phó quan

Xảy nghe thế giặc đã tan

Sóng êm Phúc kiến lửa tàn Chiết Giang

Được tin Kim mới rủ Vương

Tiện đường cùng lại tìm nàng sau xưa .

(Câu 2950-2956)

 

14/

 

Giác Duyên đâu bỗng tìm vào đến nơi
Trông lên linh vị chữ bài

Thất kinh mới hỏi: Những người đâu ta?
Với nàng thân thích gần
xa
Người còn sao bỗng làm
ma khóc người?
Nghe tin ngơ ngác rụng rời
Xúm quanh kể lể rộn lời hỏi
tra:
Này chồng này mẹ này
cha
Này
em ruột này em dâu     Trích 9

(Câu 2974-2982)

 

15/

 

Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
Dở dang nào có hay
Đã tu tu trót quá thì
thì thôi
Trùng sinh ân nặng bể
trời
Lòng nào nỡ dứt nghĩa
người ra đi?
Ông rằng: Bỉ thử nhất thì
Tu hành
thì cũng phải khi tòng quyền    

(Câu 3046-3052)

 

16/

 

Hai bên gặp gỡ một lời kết giao
Gặp cơn bình địa ba đào
Vậy đem duyên chị buộc vào cho em
Cũng là phận cải duyên kim
Cũng là máu chảy ruột mềm chớ sao?
Những là rày ước mai ao
Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình!    

(3064-3070)

 

 

 

 

 

Mấp Mé Nhàm Chán: 20

 

1/

 

Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri
Đừng điều nguyệt nọ hoa kia
Ngoài ra ai lại tiếc với ai
Rằng: Nghe nổi tiếng cầm đài
Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ
Thưa rằng: Tiện kỹ sá chi
Đã lòng dạy đến dạy thì phải vâng.                                                  Mấp Mé 7

(Câu 460 đến 466)

 

2/

 

Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời
Tai nghe ruột rối bời bời
Ngập ngừng nàng mới giãi lời trước sau:
Ông tơ ghét bỏ chi nhau
Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi!
Cùng nhau trót đã nặng lời
Dẫu thay mái tóc dám dời lòng tơ!                                              Mấp Mé 7

(Câu 546-552)

 

3

 

Cũng đà vừa vốn còn sau thì lời
Miếng ngon kề đến tận nơi
Vốn nhà cũng tiếc của trời cũng tham
Đào tiên đã bén tay phàm
Thì vin cành quít cho cam sự đời
Dưới trần mấy mặt làng chơi
Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa                               Mấp Mé 7

(Câu 830 đến 836)

 

4/

 

Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi?
Mụ già hoặc có điều
Liều công mất một buổi quỳ mà thôi
Vả đây đường xá xa xôi,
Mà ta bất động nữa người sinh nghi
Tiếc thay một đóa trà mi
Con ong đã tỏ đường đi lối về                                     Mấp Mé 7

(Câu 840-846)

 

 

 

5/

 

Một nhà huyên với một Kiều ở trong
Nhìn càng lã chã giọt hồng
Rỉ tai nàng mới giãi lòng thấp cao
Hổ sinh ra phận thơ đào
Công cha nghĩa mẹ kiếp nào trả xong?
Lỡ làng nước đục bụi trong
Trăm năm để một tấm lòng từ đây                              Mấp Mé

(Câu 874 đến 880)

 

6/

 

Trăm nghìn đổ một trận cười như không
Mụ càng tô lục chuốt hồng
Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê.

ưới trăng quyên đã gọi hè
Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông
Buồng the phải buổi thong dong
Thang lan rủ bức trướng hồng tẩm hoa.                                   Mấp Mé 7

(Câu 1304 đến 1310)

 

7/

 

Ngụ tình tay thảo một thiên luật đường
Nàng rằng: Vâng biết ý chàng
Lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu.
Hay hèn lẽ cũng nối điêu
Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang
Lòng còn gửi áng mây Vàng
Họa vần xin hãy chịu chàng hôm nay                                          Mấp Mé 7

(Câu 1314-1320)

 

8/

 

Để ai trăng tủi hoa sầu vì ai
Phủ đường nghe thoảng vào tai
Động lòng lại gạn đến lời riêng tây
Sụt sùi chàng mới thưa ngay
Đầu đuôi kể lại sự ngày cầu thân
Nàng đà tính hết xa gần
Từ xưa nàng đã biết thân có rày
Tại tôi hứng lấy một tay
Để nàng cho đến nỗi này vì tôi                                               Mấp Mé 9

(Câu 1436-1444)

 

9/

 

Xe hương nàng cũng thuận đường quy ninh
Thưa nhà huyên hết mọi tình
Nỗi chàng ở bạc nỗi mình chịu đen
Nghĩ rằng: Ngứa ghẻ hờn ghen,
Xấu chàng mà có ai khen chi mình
Vậy nên ngảnh mặt làm thinh
Mưu cao vốn đã rắp ranh những ngày                                 Mấp Mé 7

(Câu 1606-1612)

 

10/

 

Buồng không thương kẻ tháng ngày chiếc thân
Mày ai trăng mới in ngần
Phần thừa hương cũ bội phần xót xa
Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân
Tìm đâu cho thấy cố nhân?
Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương.                                   Mấp Mé 7

(Câu 1792-1798)

 

11/

 

Hàn huyên vừa cạn mọi bề gần xa
Nhà hương cao cuốn bức
Buồng trong truyền gọi nàng ra lạy mừng
Bước ra một bước một dừng
Trông xa nàng đã tỏ chừng nẻo xa
Phải chăng nắng quáng đèn lòa
Rõ ràng ngồi đó chẳng Thúc Sinh?                                      Mấp Mé 7

(Câu 1802-1808)

 

12/

 

Tam qui, ngũ giới, cho nàng xuất gia
Áo xanh đổi lấy cà sa
Pháp danh lại đổi tên ra Trạc Tuyền
Sớm khuya sắm đủ dầu đèn
Xuân, Thu, cắt sẵn hai tên hương trà
Nàng từ lánh gót vườn hoa
Dường gần rừng tía, dường xa bụi hồng                       Mấp Mé 7

(Câu 1920-1926)                                                                       

 

13/

 

Để nàng cho đến thế thì cũng thương

Lánh xa, trước liệu tìm đường

Ngồi chờ nước đến, nên dường còn quê

Có nhà họ Bạc bên kia

Am mây quen lối đi về dầu hương

Nhắn sang, dặn hết mọi đường

Dọn nhà hãy tạm cho nàng trú chân.                                          Mấp Mé 7

(Câu 2078-2084)

 

14/

 

Nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương
Tấm thân rày đã nhẹ nhàng
Chút còn ân oán đôi đàng chưa xong
Từ Công nghe nói thủy chung
Bất bình nổi trận đùng đùng sấm vang
Nghiêm quân tuyển tướng sẵn sàng
Dưới cờ một lệnh vội vàng ruổi sao                                           Mấp Mé 7

(Câu 2292-2298)

 

15/

 

Nở nang mày mặt rỡ ràng mẹ cha
Trên vì nước dưới vì nhà
Một là đắc hiếu hai đắc trung
Chẳng hơn chiếc bách giữa dòng
E dè sóng vỗ hãi hùng cỏ hoa

Nhân khi bàn bạc gần xa                  
Thừa cơ nàng mới bàn ra nói vào                               Mấp mé 7

(Câu 2482-2488)

 

16/

 

Ai lay chẳng chuyển ai rung chẳng dời
Quan quân truy sát đuổi dài
Ầm ầm sát khí ngất trời ai đang
Trong hào ngoài lũy tan hoang
Loạn quân vừa dắt tay nàng đến nơi
Trong vòng tên đá bời bời
Thấy Từ còn đứng giữa trời trơ trơ                                        Mấp mé 7

(Câu 2522-2528)

 

17/

 

Hẹn ta thì đợi dưới này rước ta
Dưới đèn sẵn bức tiên hoa
Một thiên tuyệt bút gọi để sau
Cửa bồng vội mở rèm châu
Trời cao sông rộng một màu bao la
Rằng: Từ công hậu đãi ta
Chút vì việc nước mà ra phụ lòng                                          Mấp mé 7

(Câu 2624-2630)

 

18/

 

Bán mình đã động hiếu tâm đến trời!
Hại một người cứu muôn người
Biết đường khinh trọng biết lời phải chăng.
Thửa công đức ấy ai bằng?

Túc khiên đã rửa lâng lâng sạch rồi!
Khi nên trời cũng chiều người
Nhẹ nhàng nợ trước đền bồi duyên sau
Giác Duyên dù nhớ nghĩa nhau
Tiền đường thả một bè lau rước người
Trước sau cho vẹn một lời
Duyên ta mà cũng phúc trời chi không!                              Mấp mé 11

(Câu 2684-2694)

 

19/

 

Quan san nghìn dặm thê nhi một đoàn
Cầm đường ngày tháng thanh nhàn
Sớm khuya tiếng hạc tiếng đàn tiêu dao
Phòng xuân trướng rủ hoa đào
Nàng Vân nằm bỗng chiêm bao thấy nàng
Tỉnh ra mới rỉ cùng chàng
Nghe lời chàng cũng hai đường tin nghi                                        Mấp mé 7 

(Câu 2874-2880)

 

20/

 

Thà cho ngọn nước thủy triều chảy xuôi
Chàng rằng: Nói cũng lạ đời
Dẫu lòng kia vậy còn lời ấy sao?
Một lời đã trót thâm giao
Dưới dày có đất trên cao có trời!
Dẫu rằng vật đổi sao dời
Tử sinh phải giữ lấy lời tử sinh!                           Mấp Mé 7

(Câu 3082-3088)

 

 

Nghiêng Về Phía Nhàm Chán: 22

 

1/

 

Đinh ninh hai mặt một lời song song
Tóc tơ căn vặn tấc lòng
Trăm năm tạc một chữ đồng đến
xương
Chén hà sánh giọng quỳnh
tương
Dải là hương lộn bình
gương bóng lồng
Sinh rằng: Gió mát trăng trong
Bấy lâu nay một chút lòng chưa cam 

(Câu 450-456)

 

2/

 

Đã lòng dạy đến dạy thì phải vâng
Hiên sau treo sẵn cầm trăng
Vội vàng Sinh đã tay nâng ngang mày
Nàng rằng: Nghề mọn riêng tay
Làm chi cho bận lòng này lắm thân
So dần dây vũ dây văn
Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương                                 

(Câu 466 đến 472)

 

3/

 

Nhà băng đưa mối rước vào lầu trang
Ghế trên ngồi tót sỗ sàng
Buồng trong mối đã giục nàng kíp ra
Nỗi mình thêm tức nỗi nhà
Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng
Ngại ngùng giợn gió e sương
Nhìn hoa bóng thẹn, trông gương mặt dày                 Nghiêng 7                   

(Câu 630 đến 636)           

 

4/

 

Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan

Nỗi riêng riêng những bàng hoàng

Dầu chong trắng đĩa lệ tràn thấm khăn

Thúy Vân chợt tỉnh giấc xuân

Dưới đèn ghé đến ân cần hỏi han

Cơ trời dâu bể đa đoan

Một nhà để chị riêng oan một mình

(Câu 710-716)

 

5/

 

Một hơi lặng ngắt đôi tay giá đồng

Xuân Huyên chợt tỉnh giấc nồng

Một nhà tấp nập, kẻ trong người ngoài
Kẻ thang người thuốc bời bời
Mới dằn cơn vựng, chưa phai giọt
hồng
Hỏi: Sao ra sự lạ
lùng?
Kiều càng nức nở mở
không ra lời
Nỗi nàng Vân mới rỉ tai
Chiếc thoa này với tờ bồi ở đây    
Nghiêng Ngọt 9

(Câu 758 đến 766)

 

6/

 

Nhị đào thà bẻ cho người tình chung
Vì ai ngăn đón gió đông
Thiệt
lòng khi ở đau lòng khi đi
Trùng phùng dầu họa có
khi
Thân này thôi có còn
mong
Đã sinh ra số
long đong
Còn mang lấy kiếp má hồng được sao?    
Nghiêng Ngọt 7

(Câu 792 đến 798)

 

7/

 

Thôi đà cướp sống chồng min đi rồi
Bảo rằng đi dạo lấy người
Đem về rước khách kiếm lời
ăn
Tuồng vô nghĩa ở bất
nhân
Buồn mình trước đã tần
mần thử chơi
Màu hồ đã mất đi rồi
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!     Nghiêng ngọt 7

(Câu 964-970)

 

8/

 

Nghĩ đâu thân phận con ra thế này!

Sân hòe đôi chút thơ ngây

Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình?

Nhớ lời nguyện ước ba sinh,

Xa xôi ai có thấu tình chăng ai?
Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho
người chuyên tay
Tình sâu mong trả nghĩa dày
Hoa kia đã chắp cành này cho
chưa?
Mối tình đòi đoạn vò

Giấc hương quan luống lần canh dài
Song sa vò võ phương trời
Nay hoàng hôn, đã lại mai hôn hoàng    
Nghiêng ngọt 9

(Câu 1256 -1268)

 

9/

 

Nay hoàng hôn, đã lại mai hôn hoàng.

Lần lần thỏ bạc ác vàng,

1270. Xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn

Đã cho lấy chữ hồng nhan,

Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân

Đã đày vào kiếp phong trần,

Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi

(Câu 1268-1274)

 

10/

 

Giấm chua lại tội băng ba lửa nồng

ở trên còn có nhà thông,

Lượng trên trông xuống biết lòngthương?

Sá chi liễu ngõ hoa tường

Lầu xanh lại bỏ ra phường lầu xanh

Lại càng dơ dáng dại hình

Đành thân phận thiếp ngại danh giá chàng

Thương sao cho vẹn thì thương

Tính sao cho vẹn mọi đường xin vâng

Sinh rằng: Hay nói đè chừng!

Lòng đây lòng đấy chưa từng hay sao?

(Câu 1352-1362)

 

11/

 

Hoàn lương một thiếp thân vào cửa công

Công tư đôi lẽ đều xong

Gót tiên phút đã thoát vòng trần ai

Một nhà sum họp trúc mai,

Càng sâu nghĩa bể càng dài tình sông.

Hương càng đượm lửa càng nồng,

Càng sôi vẻ ngọc càng lồng màu sen.

(Câu 1378-1384)

 

12/

 

Nói điều ràng buộc thì tay cũng già
Từ nghe vườn mới thêm
hoa
Miệng người đã lắm tin
nhà thì không
Lửa tâm càng dập càng nồng
Trách người đen bạc ra lòng trăng hoa
Ví bằng thú thật cùng ta
Cũng dung kẻ dưới mới lượng trên    
Nghiêng ngọt 7

(Câu 1534-1540)

 

Chỉ có 4 chữ chính vận (già nhà ta là) nhưng 2 chữ “hoa” là thông vận gần, có âm vang không khác vần “a” bao nhiêu nên tôi xếp đoạn thơ vào loại “nghiêng về phía nhàm chán”

 

13/

 

Ra vào một mực nói cười như không
Đêm ngày
lòng những dặn lòng
Sinh đà về đến lầu hồng xuống yên
Lời tan hợp nỗi hàn huyên
Chữ tình càng mặn chữ duyên càng nồng
Tẩy trần vui chén
thong dong
Nỗi
lòng ai ở trong lòng mà ra     Nghiêng ngọt 7

(Câu 1566-1572)

 

Có 3 chữ vần “ong”(lòng dong lòng) và 3 chữ vần “ông” (không hồng nồng) âm vang không được gần nhau như “a” với “oa” nhưng nhờ có 3 chữ vần “ong” (lòng thong lòng) đi lang thang cũng đóng góp đáng kể cho âm vang của của vần “ong” nên tôi có thể mạnh dạn xếp đoạn thơ vào loại “nghiêng về phía nhàm chán”

 

14/

 

Rút dây sợ nữa động rừng lại thôi
Có khi vui chuyện mua cười
Tiểu thư lại giở những lời đâu đâu
Rằng: Trong ngọc đá vàng thau
Mười phần ta đã tin nhau cả mười
Khen cho những chuyện dông dài
Bướm ong lại đặt những lời nọ kia
Thiếp dù bụng chẳng hay suy
Đã dơ bụng nghĩ lại bia miệng cười
Thấy lời thủng thỉnh như chơi
Thuận lời chàng cũng nói xuôi đỡ đòn
Những là cười phấn cợt son
Đèn khuya chung bóng trăng tròn sánh vai
Thú quê thuần hức bén mùi
Giếng vàng đã rụng một vài lá ngô    
Nghiêng ngọt 15

(Câu 1580-1594)

 

15/

 

Đĩa dầu vơi nước mắt đầy năm canh
Sớm trưa hầu hạ đài doanh
Tiểu thư chạm mặt đè tình hỏi tra
Lựa lời nàng mới thưa qua:
Phải khi
mình lại xót xa nỗi mình
Tiểu thư hỏi lại Thúc Sinh:
Cậy chàng tra lấy thực tình cho nao!    
Nghiêng ngọt 7

(Câu 1884-1890)

 

16/

 

Trong gang tấc lại gấp mười quan san
Những là ngậm thở nuốt than
Tiểu thư phải buổi vấn an về nhà
Thừa cơ, sinh mới lẻn ra
Xăm xăm đến mé vườn hoa với nàng.
Sụt sùi giở nỗi đoạn trư
ng
Giọt châu tầm tã đẫm tràng áo xanh
  nghiêng ngọt 7

(Câu 1938-1944)

 

17/

 

Lạ lùng nàng hãy tìm đường nói quanh:
Tiểu thiền quê ở Bắc Kinh
Qui sư, qui Phật, tu hành bấy lâu
Bản sư rồi cũng đến sau
Dạy đưa pháp bảo sang hầu sư huynh
Rày vâng diện hiến rành rành
Chuông vàng khánh bạc bên mình giở ra
Xem qua sư mới dạy qua:
Phải nơi Hằng Thủy là ta hậu tình
Chỉ e đường sá một mình
Ở đây chờ đợi sư huynh ít ngày
     Nghiêng ngọt 11

(Câu 2042-2052)                                                                       

 

18/

 

 

Ở đây chờ đợi sư huynh ít ngày
Gửi thân được chốn am mây
Muối dưa đắp đổi tháng ngày thong dong
Kệ kinh câu cũ thuộc lòng
Hương đèn việc cũ, trai phòng quen tay
Sớm khuya lá bối phướn mây
Ngọn đèn khêu nguyệt, tiếng chày nện sương    
Nghiêng ngọt 7-1

(Câu 2052-2058)

 

19/

 

Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng

Nửa năm hương lửa đương nồng

Trượng phu thoắt đã động lòng bốn phương

Trông vời trời bể mênh mang

Thanh gươm, yên ngựa lên đàng thẳng rong

Nàng rằng: Phận gái chữ tòng

Chàng đi thiếp cũng quyết lòng xin đi

(Câu 2212-2218)

 

20/

 

Chút vì việc nước mà ra phụ lòng
Giết
chồng mà lại lấy chồng
Mặt nào còn đứng ở trong cõi đời?
Thôi thì một thác cho rồi,
Tấm
lòng phó mặc trên trời dưới sông!

Trông vời con nước mênh mông
Đem mình gieo xuống giữa dòng Trường Giang    
Nghiêng ngọt 7-1

(Câu 2630-2636)

 

21/

 

Trời làm chi đến lâu ngày càng thương!
Giác Duyên từ tiết giã nàng
Đeo bầu quảy níp rộng đường vân du
Gặp bà Tam Hợp đạo cô
Thong dong hỏi hết nhỏ to sự nàng
Người sao hiếu nghĩa đủ đường

Kiếp sao rặt những đoạn trường thế thôi?     Nghiêng ngọt 7

(Câu 2648-2654)

 

22/

 

Này là em ruột này là em dâu

Thật tin nghe đã bấy lâu

Pháp sư dạy thế sự đâu lạ thường!

Sư rằng: Nhân quả với nàng

Lâm truy buổi trước Tiền đường buổi sau

Khi nàng gieo ngọc trầm châu

Đón nhau tôi đã gặp nhau rước về

(Câu 2982-2988)