Lời Nói Đầu
Vừa kết bạn FB với Hồ Anh
Tuấn xong tôi nhận được tin nhắn của bạn ấy như sau:
“Chào
Tiên sinh!
Em
vào trang đọc mấy bài bình của Tiên sinh thấy hay quá; tính logic học rất cao,
phân tích rõ ràng mạch lạc. Em là người yêu thơ và đang tập làm thơ viết theo cảm
xúc. Em rất mong được Tiên sinh chiếu cố cho em xin một lời chỉ giáo. Chúc Tiên
sinh ngày cuối tuần thật an hạnh”
Để tỏ lòng quý mến một người
yêu thơ tôi đã chọn một bài thơ của mình phân tích, lý giải để giúp anh bạn làm
quen với một số điểm căn bản của Kỹ Thuật Thơ.
Lý Do Chọn Bài Thơ
1/ À Ra Thế là bài thơ ngắn
nhưng có nhiều điểm liên quan đến kỹ thuật thơ đáng để luận bàn, trao đổi.
2/ Đứng ở vị trí “tác giả”
tôi có thể mạnh miệng hơn khi nói đến tứ thơ và kỹ thuật thơ của tác phẩm.
3/ Đây là bài thơ chỉ ở mức
“thường thường bậc trung” nên chắc độc giả cũng không nỡ trách tôi “bình thơ của
mình” để “mèo khen mèo dài đuôi”.
Trải Nghiệm Cá Nhân
Thằng Cu Tý của tôi có lẽ
nặng nghiệp nên đã cùng tôi chịu nhiều đọa đày, cay đắng. Những năm tù cải tạo,
cũng vì mê làm thơ nên tôi luôn bị cùm kẹp trong xà lim và bị đánh đến dập
xương xống, liệt 2 chân, rối loạn cơ tròn, không kiểm soát được cả đường tiểu
tiện và đại tiện. Dĩ nhiên lúc ấy thằng Cu Tý cũng bị ảnh hưởng nặng nề và bị xếp
vào loại “bất khiển dụng” mấy năm liền.
Sống ở Mỹ tôi bị đụng xe 4
lần trong đó có đến 3 lần cả hai xe đụng nhau đều hư hại hoàn toàn, được đưa về
bãi xe phế thải bán sắt vụn. Đặc biệt, có một lần “head - on” (hai xe trái chiều
đụng nhau) ngay giữa Cầu Kemah (Galveston, Texas). Tôi bị thương nặng, kẹt
trong chiếc xe bẹp dúm. Một người lính cứu hỏa phải chui vào hàng ghế sau xe để
lấy tay bịt vết đứt trên cổ của tôi đang phun máu lênh láng. Trực thăng đã đáp
xuống bãi trống chờ đợi nhưng phải đến hơn 30 phút sau lính cứu hỏa mới cưa đứt
xe để lội tôi ra. Ngoài vết đứt 8 cm trên cổ tôi còn gẫy xương đùi phải và 6 xương
sườn. Đó là chưa kể những bầm dập khác trên cơ thể. Trong 3 lần đụng xe nặng thằng
Cu Tý cũng “te tua” và trở thành “đồ phế thải” khá lâu.
Mấy đứa con tưởng tôi hà
tiện
sợ tốn điện
hao tiền
thật ra không phải vậy
Thuở ấy
bụng tôi rất săn
chỉ hơi lên gân
sáu cục nổi lên cuồn cuộn
Phía dưới bụng
thằng Cu Tý
hùng dũng hiên ngang
tư thế sẵn sàng chiến đấu
Tắm xong đứng trước gương
càng nhìn càng thấy thương
càng nhìn càng hãnh diện
Bẵng đi mấy chục năm
một hôm đang tắm chợt nhìn
lại mình
bụng không còn sáu cục
mà phình ra cao hơn ngực
Phía dưới bụng
thằng Cu Tý
gầy yếu xanh xao
gục đầu ủ rũ
càng nhìn càng thấy buồn
càng nhìn càng tủi hổ
Từ đó
Tôi có thói quen
tắm đêm không mở đèn.
Tứ Thơ
Ảnh hưởng gánh nặng tuổi tác
của nam giới trong đời sống vợ chồng.
Ngôn Ngữ, Hình Tượng, Câu Cú
Ngôn ngữ, hình tượng không
cao sang, quý phái mà đơn giản, đời thường; câu cú ngắn gọn, dễ hiểu.
Thể Thơ
Thơ Mới biến thể, nhất khí
liền mạch.
Số Chữ Trong Câu
Thay đổi tùy tiện, tùy hứng,
không theo một quy luật bó buộc nào.
Vần
Thường là vần liên tiếp
nhưng không đều đặn mà lúc có lúc không, không bị bó buộc bởi luật tắc; độ ngọt
vừa đủ, không có hội chứng nhàm chán vần.
Dòng Chảy Của Thơ
Tứ thơ, âm điệu, nhịp điệu
quyện với nhau thành một dòng chảy rõ rệt tương đối mạnh.
Có dòng chảy của tứ thơ nhờ
thể thơ nhất khí liền mạch, không bị phân mảnh, đứt đoạn.
Có dòng chảy âm điệu nhờ vần
vừa độ ngọt.
Dòng chảy của nhịp điệu
không đều đều tẻ nhạt nhờ số chữ trong câu thay đổi, không tuân theo một quy luật
nào.
(Dòng âm điệu và dòng nhịp
điệu thường được gọi chung là dòng nhạc trong thơ.)
Biện Pháp Tu Từ
Bài
thơ có một biện pháp tu từ (thủ pháp nghệ thuật) có giá trị như một lớp phấn
son trang điểm.
Đó
là 4 câu đầu:
Mấy đứa con tưởng tôi hà tiện
sợ tốn điện
hao tiền
thật ra không phải vậy
và
3 câu kết:
Từ đó
tôi có thói quen
tắm đêm không mở đèn
kết
hợp với nhau thành một “câu đố” có câu trả lời bất ngờ, lý thú đầy tính hài hước.
Sau
đây là lý do tôi đưa thủ pháp nghệ thuật này vào bài thơ.
Chuyện
thằng Cu Tý của tôi bất khiển dụng, dĩ nhiên, chỉ có hai vợ chồng biết. Trong
thời gian vợ chồng “ăn mặn nhưng lại ngủ chay” có nhiều lần tối đến ra khỏi phòng
tắm bước về phía giường ngủ vợ tôi thường hỏi:
“’Thằng
Cu Tý’ hôm nay có gì lạ không? Chắc là hỏng hẳn rồi ông ơi!”
Có
hôm bà ta còn lăn vào chỗ tôi nằm, miệng hỏi, tay mày mò thám hiểm cho rõ thực
hư. Tôi chỉ biết ngượng ngùng im lặng.
Một
hôm tôi bước vào phòng tắm lúc trời chập choạng. Vẫn còn thấy đường nên tôi không
bật đèn mà cứ thế mở nước tắm táp. Một lúc sau con gái đi học (và đi làm thêm)
về, thấy phòng tắm tối thui lại có tiếng nước chảy nên gõ cửa hỏi “Có ai trong
phòng tắm không?” Tôi lên tiếng cho con biết rồi tiếp tục công việc của mình.
Chuyện
như thế xảy ra thêm một đôi lần nữa. Có điều mấy lần sau con biết rồi nên không
hỏi.
Vài
tuần sau vợ tôi kể lại chuyện con gái tâm sự với mẹ “Không hiểu sao dạo này ba kỳ
lắm; tắm buổi tối mà lại không mở đèn!” Tôi phì cười cho qua chuyện nhưng thắc
mắc của con đã gợi ý để tôi viết bài thơ À Ra Thế sau này.
Biện
pháp tu từ “tắm đêm không mở đèn” không phải là lối nói bóng gió bởi cái “ngụ ý”
thì đã được “nói toạc móng heo” ở phần còn lại của bài thơ. Nếu bảo là “Show,
Don’t Tell” (Gợi, Không Kể) cũng không đúng vì 2 đoạn Gợi đã được Kể ngọn ngành
chi tiết ở giữa bài.
Tôi
cho rằng đây là “phép ẩn dụ 2 cầu”? Xin được có mấy lời giải thích như sau:
“Mấy đứa con
tưởng tôi hà tiện
sợ tốn điện hao tiền”
Cái
“tưởng” đó cứ bám theo người đọc cho đến cuối bài mới có câu trả lời:
“Từ đó
tôi có thói quen
tắm đêm không mở đèn.”
À!
Thì ra ông bố có thói quen như thế nên con mới tưởng là ông hà tiện, sợ tốn tiền
điện. Mà “tưởng” như thế là “tưởng” sai (“thật ra không phải vậy”). Đây là cây
cầu thứ nhất.
Vậy
thì ông “tắm đêm không mở đèn” với mục đích gì? Điều này đã được trả lời rõ ràng,
chi tiết ở phần giữa bài thơ - để khỏi phải nhìn thấy dáng hình tiều tụy của thằng
Cu Tý. Đây là cây cầu thứ hai.
Như
vậy, cái biện pháp tu từ mà tôi dầy công dàn dựng chỉ có nhiệm vụ làm một lớp “bao
bì” cho tứ thơ và tặng độc giả mấy tiếng cười sảng khoái.
Bố Cục:
Hơi lạ. Đoạn giữa - chuyển
tải ý chính của tứ thơ - mạch lạc, hợp lý. Đoạn đầu làm người đọc hơi hoang
mang, khó hiểu. Nhưng đọc đến cuối bài thì tất cả đâu vào đấy, người đọc “bắt” được
tứ thơ dễ dàng.
Tựa Đề
Tựa
đề của bài thơ là À Ra Thế - lấy biện pháp tu từ làm chỗ dựa – không hay lắm nhưng
cũng gần gũi với tứ thơ.
Đoạn Kết
Vừa
hay vừa dở. Gây ngạc nhiên thích thú và tạo một màn hài duyên dáng cho độc giả nhưng làm giảm nỗi
buồn – tâm điểm của tứ thơ.
Cảm Xúc
1/ Cảm xúc tầng 1: Từ ngôn
ngữ hình tượng, câu cú – bình thường. không đáng kể.
2/ Cảm xúc tầng 2: Từ bố cục,
thế trận của bài thơ – khá mạnh.
3/ Cảm xúc tầng 3:
Mời độc giả cùng đọc với tôi
đoạn thơ:
Thuở ấy
bụng tôi rất săn
chỉ hơi lên gân
sáu cục nổi lên cuồn cuộn
Phía dưới bụng
thằng Cu Tý
hùng dũng hiên ngang
tư thế sẵn sàng chiến đấu
Tắm xong đứng trước
gương
càng nhìn càng thấy
thương
càng nhìn càng hãnh diện
Đây là đoạn thơ kể lại cái
thời thằng Cu Tý còn “hùng dũng hiên ngang”. Đọc đến mấy câu sau thì cảm giác “sướng”
(tự hào) – không phải từ ý nghĩa của con chữ mà từ một khoảng không nào đó, là
thứ cảm xúc cao quý nhất trong thơ - đã bắt đầu nhen nhúm trong lòng độc giả, nhưng
phải nói còn rất nhẹ.
Rồi đoạn kế tiếp:
Bẵng đi mấy chục năm
một hôm đang tắm chợt
nhìn lại mình
bụng không còn sáu cục
mà phình ra cao hơn ngực
Phía dưới bụng
thằng Cu Tý
gầy yếu xanh xao
gục đầu ủ rũ
càng nhìn càng thấy buồn
càng nhìn càng tủi hổ
nói đến quãng đời thê thảm
của thằng Cu Tý – lúc nào cũng “gầy yếu, xanh xao, gục đầu ủ rũ”. Đọc đến mấy câu
cuối thì một nỗi buồn - không phải từ những con chữ mà từ đâu đó giữa hai hàng
kẻ - đang cố gắng “len lén vào hồn” nhưng bị ngăn lại vì 2 lý do sau đây:
1/ Chất hài của biện pháp
tu từ đã gây ra “ép phê ngược”. Phải công nhận đó là cái hài “có duyên”, nhưng đang
buồn thúi ruột mà chêm vào tiếng cười tiếu lâm, vui nhộn là “không khéo”và đã làm
giảm hẳn nỗi buồn.
2/ Tôi viết bài thơ lúc đã
khỏi bệnh, thằng Cu Tý đã lấy lại được phong độ, có thể hoàn thành nhiệm vụ của
mình khi cần đến. Thời điểm ấy chuyện “tắm đêm không mở đèn” đã chấm dứt. Hai
chữ “Từ đó” với nghĩa “Từ đó về sau” là không đúng sự thật. Bóng dáng của chữ
“xạo” xuất hiện làm cảm xúc tầng 3 tịt ngòi.
Thơ Là Tiếng Lòng Chân
Thật
Đọc thơ, thấy được cái đẹp
cái hay của ngôn ngữ, hình tượng, câu thơ đã là điều đáng quý, hiểu được mức độ
hợp lý của thế trận trong bài thơ là đã cao hơn một bậc. Nhưng cao hơn nữa là cảm
được cái hơi nóng (nếu có) của cảm xúc tầng 3 - thứ cảm xúc cao cấp nhất, được
gọi là hồn thơ.
Muốn thế, ngoài cái đầu còn cần có trái tim. Cái luồng hơi nóng từ cảm xúc tầng 3 không phải đến từ câu chữ mà từ “đâu đó giữa 2 hàng kẻ” - nghĩa là từ bên ngoài bài thơ - không thể “tóm bắt” bằng lý trí mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn, mà phải là tâm hồn nhạy cảm.
Nếu tâm trạng của thi sĩ lúc
làm thơ là 1 phần cảm xúc 9 phần lý trí thì lý trí sẽ nắm quyền đạo diễn. Chất
thơ của bài thơ sẽ rất ít. Ngược lại, nếu tâm trạng là 9 phần cảm xúc 1 phần lý
trí thì lý trí sẽ bị lấn át, bài thơ sẽ nhiều chất thơ hơn. Có điều dù chỉ 1 phần
lý trí nó cũng sẽ thỉnh thoảng xía vào đòi chỉnh sửa chỗ này, thêm thắt chỗ kia,
lời thơ cũng có bóng dáng của chữ “xạo”, dù rất mờ nhạt.
Chỉ khi nào thi sĩ nổi điên,
lý trí hoảng sợ trốn biệt, cảm xúc sẽ một mình một chợ tung hoành. Lúc ấy không
sợ “quan trên ngó xuống người ta trông vào”, câu chữ cứ ào ạt tuôn ra, lôi kéo
theo cả những điều chôn kín từ lâu trong tâm khảm. Lời thơ hoàn toàn là tiếng lòng
chân thật.
Tóm Tắt Giá Trị Nghệ
Thuật Của Bài Thơ “À Ra Thế”
1/ Tứ thơ: Nam giới ở tuổi
về chiều khả năng sinh lý yếu dần. Đến một lúc nào đó - kẻ sớm người muộn - sẽ
hết hẳn. Đó là lẽ thường, không có gì mới lạ.
2/ Kỹ thuật thơ:
Thơ có dòng chảy
a/ Có dòng chảy của tứ thơ nhờ “nhất khí
liền mạch”.
b/ Có dòng âm điệu nhờ vần vừa độ ngọt – không
có hội chứng nhàm chán vần.
c/ Nhịp điệu không đều đều tẻ nhạt
nhờ số chữ trong câu thay đổi.
3/ Cảm xúc tầng 3: Chỉ mới
nhen nhúm lúc thằng Cu Tý còn “hùng dũng hiên ngang” - rất nhẹ, không đáng kể.
Bài thơ thành công ở chỗ có
dòng chảy thông thoáng nhưng cảm xúc tầng 3 - tâm điểm của tứ thơ - lại không đáng kể.
Giá trị nghệ thuật, theo tôi,
chỉ ở mức trung bình.
Kết Luận
Để thẩm định giá trị nghệ
thuật một bài thơ cảm xúc quan trọng hơn thông điệp gấp nhiều lần (1). Bạn Hồ
Anh Tuấn “đang tập làm thơ viết theo cảm xúc” là đã đi đúng hướng.
Hãy để ý cách khơi dòng chảy
của tứ thơ, dòng chảy của âm điệu, và để ý đến nhịp điệu và
chờ đến lúc “tâm hồn dậy sóng”. Giây phút ấy mà cầm
bút làm thơ thì cảm xúc sẽ trào ra nhập vào 2 dòng chảy kia. “Sóng sau dồn sóng
trước” sẽ đẩy khối cảm xúc ấy lên thật cao. Và hồn thơ sẽ ngập tràn lênh láng.
Phạm Đức Nhì
phamnhibinhtho.blogspot.com
CHÚ THÍCH
1/ Khá đông những người bình
thơ bây giờ (cả trong nước lẫn hải ngoại) thường chỉ bám vào thông điệp của bài
thơ (tứ thơ) mà tán, ít khi bàn đến kỹ thuật thơ và cảm xúc. Trước mắt họ bài
thơ đã tự động chuyển mình để trở thành một áng văn xuôi. Những điểm đặc thù hàm
chứa giá trị giá trị nghệ thuật của thơ thường bị phớt lờ.
PHẦN ĐỌC THÊM
Dưới đây là 3 bài thơ nổi
tiếng của 3 thi sĩ tài danh được giới thiệu tóm tắt để minh họa cho những điểm
chính của bài viết. Cuối mỗi đoạn đều có link để đọc bài thơ.
1/ Ta Về của Tô Thùy Yên
Ta Về viết theo thể Thơ Mới
Trường Thiên, mỗi câu 7 chữ, không nhất khí liền mạch mà phân mảnh đứt đoạn. Bài
thơ gồm 31 đoạn, mỗi đoạn 4 câu đứng độc lập, diễn tả một mảnh tâm trạng riêng
biệt. Có thể nói đoạn nào cũng hay, nhiều đoạn tuyệt vời, nhưng bài thơ không có dòng chảy nên cảm xúc ở đoạn nào nằm
ở đoạn đó, không có “sóng sau dồn sóng trước”, không có cao trào, không có hồn
thơ.
https://vnexpress.net/ta-ve-tho-to-thuy-yen-2753724.html
2/ Nhớ Rừng của Thế Lữ
Nhớ Rừng viết theo thể Thơ
Mới nhất khí liền mạch, tâm trạng và cảm xúc chảy thành dòng từ câu đầu đến câu
cuối. Càng về sau cảm xúc càng mạnh. Bài thơ có 47 câu thì 46 câu 8 chữ, 1 câu
phá lệ 10 chữ (Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn thét núi). Vần liên
tiếp cứ đến hẹn lại lên nên hội chứng nhàm chán vần và nhịp điệu tẻ nhạt rất rõ
nét, làm giảm đáng kể mức độ thành công của bài thơ.
https://poem.tkaraoke.com/23619/nho_rung.html
3/ Say Đi Em của Vũ Hoàng
Chương
Say Đi Em là Thơ Mới nhất
khí liền mạch. Trong Say Đi Em tâm sự của tác giả được dàn trải liền lạc một mạch,
từ đầu đến cuối bài thơ. Nhờ số chữ trong câu thay đổi với biên độ rộng, cách
gieo vần tài hoa nên dòng chảy của tứ thơ thông thoáng, đặc biệt 2 đoạn sau
dòng chảy rất mạnh.
Hơn nữa, tác giả viết trong
cơn say đến mức lạc thần trí nên cảm xúc dâng tràn, hồn thơ lai láng. Lời thơ
là tiếng lòng Chân Thật (viết hoa) của “cái tôi đích thực”.
Đoạn thơ:
Nhưng em ơi
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt Thành Sầu chưa sụp đổ
Đất trời nghiêng ngửa
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!
đã chúng minh điều đó. Ông
không chống chế, tránh né mà cúi đầu chấp nhận. Nỗi tủi nhục buồn sầu ấy là có
thật, to lớn như một bức tường thành lúc nào cũng sừng sững trước mắt ông.
http://www.gocnhin.net/cgi-bin/viewitem.pl?935